Đi đến một nơi nào đó, cũng nghĩa là sẽ xa rời một nơi nào đó

 

Trở về Hà Nội. Không giống như những lần trước đây nữa. Lần này, tôi không có lấy một chút cảm xúc. Tôi không còn cảm thấy yêu Hà Nội. Không còn cảm thấy yêu thành phố quê nhà. Mọi mối thương tình dù sao vẫn còn đó. Nhưng những sợi tơ vương chẳng còn mảy may rung động xao xuyến khi được kết nối lại. Tôi chẳng còn ngửi thấy mùi vị thân thuộc gắn bó con người tôi với mảnh đất này. Khi trở về Hà Nội. Tâm trạng tôi trở nên khác lạ. Đó là tâm trạng của một người Hà Nội, bỗng coi Hà Nội chỉ là một điểm dừng chân trên chuyến hành trình dài vẫn đang tiếp tục. Đó là tâm trạng của một con người nhỏ bé vốn biết rằng, việc đi đến một nơi nào đó, cũng nghĩa là sẽ vô cùng luyến tiếc khi xa rời một nơi nào đó, nhưng lại không đừng được những suy nghĩ về ngày mai, khi tỉnh dậy từ lúc sáu giờ sáng, mình sẽ khởi hành đến thành phố tiếp theo ở đâu, theo lối nào, sẽ phải đi hết bao nhiêu cây số. Đó là tâm trạng của một kẻ đã quên khuấy mất vẻ đẹp nguyên sơ của mùa thu Hà Nội qua bao năm tháng. Của một kẻ rồi sẽ bỏ lại và sớm quên đi dáng hình em trong trí nhớ. Em có biết không? Em biết đấy.

 

Nếu có lúc nào đó anh nhớ Hà Nội và em nhất trên suốt chặng đường đã đi qua, thì đó chính là khoảng thời gian ngồi một mình bên biển Vũng Tàu, giữa hàng dừa cao vợi, ngày cũng như đêm cố với mình tới ngọn nguồn của những cơn gió biển ngoài xa. Chẳng có ai ở cạnh. Chỉ nghe ở dưới kia, khi vạt chiều vừa buông, biển khơi ào ạt tấp những con sóng vỗ lên bờ kè, đưa đi đẩy lại nỗi day dứt mà bất cứ sinh vật nào sống trên đất liền này cũng muốn trở về bên cạnh để tìm cách xoa dịu, an yên lòng dạ của nó, nhưng cuối cùng lại chẳng có thứ gì vừa vặn khỏa lấp, mà khiến nó nguôi ngoai được cả. Mặt trời thôi lấp lánh ánh trắng lên mặt nước. Những con tàu vẫn ngậm chặt mớ mỏ neo ngoắc sâu vào đáy biển cho khỏi bị cuốn đi xa, nếu như chúng có lỡ mộng mị chu du trên chuyến hành trình viễn tưởng nào đó trong giấc ngủ ngày. Anh ngắm hoàng hôn và những dãy dài bọt sóng, dường như tỏ tường được mọi sự cô đơn của loài người trong thoáng chốc, nhưng giây phút đó qua đi rất nhanh, tựa hồ bị cướp mất. Anh rồi trở về với những ô nhịp thinh lặng mở đầu những bản nhạc buồn bã. Muộn phiền quẩn quanh khi nhìn hình bóng mọi người ngang dọc trên đường. Anh đã mong rằng mình chẳng có phương cách nào để quay lại Hà Nội nữa, giữa cái lúc nhớ em đến vậy. Rốt cuộc, anh đã muốn theo đuổi điều gì khi đọc xong lời em nhắn gửi. Để đi đến một nơi nào đó, phải chăng cũng là cần dũng cảm để xa rời một nơi nào đó. Anh có biết không? Anh thật lòng biết chứ.

 

1851

 

Một ngàn tám trăm năm mốt ngày không gặp em,
Sương rơi cành úa, con đường trong veo tiếng lá,
Nỗi buồn ở lại miên man say đắm con tim,
Hồng trắng vội trồng muộn nở gục đầu hiên mái,
Cơn mưa phương Bắc giật mình tránh lối bờ Đông.

Một ngàn tám trăm năm mốt ngày không gặp em,
Trang sách u hoài nằm im không đầu không cuối,
Bận rộn bộn bề phủ bụi yêu thương đằng đẵng,
Một giọng nói quen.. chảy lẫn cát, hòa với sóng,
Vội vàng biển cả nhớ thuyền treo nắng suốt đêm.

Một ngàn tám trăm năm mốt ngày không gặp em..

 

Dài

 

Cứ lúc nào anh muốn yêu em,
Là có một điều gì đó ngăn anh ở lại.
Trái tim kia ngừng không bước nữa;
Và cõi lòng cứ thế miên man.

Anh gọi nó là kiểu tình yêu 50 vắt vẻo.
Yêu thế nào cũng chỉ dừng ở mức thế thôi.
Dù có yêu nữa, yêu hoài, yêu mải miết..
Vì nửa 50 còn lại đã, thôi, chết trong mắt em.

 

Đó

 

Có bao giờ em đứng soi gương rất lâu như muốn tìm gì trong đó?
Có khoảnh khắc nào em bỏ lại trong tim và không bao giờ muốn nhớ đến nữa?
Những khi u sầu, em thường làm gì? Nếu không phải trầm ngâm, hay trào nước mắt qua mi?
Anh bỗng nhớ những lọn tóc em cong dài, cuốn lấy hồn anh và ôi thôi đôi mắt
Cứ xa xăm bình lặng trong nắng, nhởn nhơ không biết nhớ đến anh..

 

5-1.4

Ngày dài, tháng lệch, năm chia.

 

Chẳng còn gì để mất. Ấy là khi chúng ta chẳng có gì cần phải níu giữ. Và ta cứ thế ngẩn tò te, tiến bước theo một chuỗi những quy luật mơ hồ không tên, không tuổi.

Tháng Tư, tháng Tư về. Loa kèn chúm chím, cúc vàng e lệ. Trên những con đường, cơn gió ngoằn nghèo đón nắng sớm nở trước hẹn. Vị tình yêu thoang thoảng màu trắng tinh khôi và mềm mại, thong dong theo những mẹt mây đầy nhóc hoa, chầm chậm xoắn đều cùng vòng xe đạp dắt bộ lét rét nheo nhóc, lạc lõng, trước cái nhịp đông đúc của đời sống thị thành. Những vành nón phe phẩy phẳng lặng mấy tầng không; những tia nước láo ráo chạy trốn hơi nắng chếch mé, chui mình ẩn dưới lớp báo sờn nhõng nhẽo của ngày hôm trước, chen chúc sau đám lá biếc còn đương ngơ ngác, hoặc trốn khuất trong những cánh hoa măng tươi ôm tràn hương vị cuộc sống.

Ngày hôm nay, nắng bóng bẩy và mịn màng lướt nhẹ qua dải kính bám bụi từ những cơn mưa suốt mùa đông năm ngoái. Vệt mưa ngày nào đã khô đét dưới lớp áo thời gian. Chỉ còn những kỷ niệm hoen ố chảy quẹt ngóng trông một vết mắt ai quay đi mà biến mất. Nụ hôn buồn bã, bỏ lại say đắm, cất đôi cánh nhỏ và bay về phía bờ Tây khắc khoải – nơi chốn lạ lùng của những bức thư đến mà chẳng bao giờ có được hồi âm.

Ngày hôm nay, mưa rơi rất vội, ồn ào, chuệnh choạng đôi ba cảm xúc. Những giọt mưa nhảy lanh tách và í ới. Những kỷ niệm thôi thúc bởi khúc ca rầu rĩ, hờ hững bám víu bên hiên. Những vành xe xòe xoẹt mặt đường, vẩy bùn nhép tung tóe, xô đẩy những suy nghĩ thẳm sâu bên trong con người cuộn tròn lai láng. Những mùa cà phê chói chang trên cao nguyên đất đỏ, gió đủ tràn trề để giữ cho giọng nói ai không vội tan mau.

~
@Hà Nội, một ngày tháng Tư nửa chừng lơ đãng.

 

Chiều

 

Chiều nay cà phê 1 mình.
Hà Nội chợt mây chợt nắng.
Hồ Tây xao ánh buồn vương;
Thanh Niên hè lay nỗi nhớ.

Dải lá vàng khô ngơ ngác;
Tiếng chổi lùa bên xác xơ.
Những câu chuyện chẳng nên thơ
Vội theo dòng người biến mất.

Bỏ quên vị đắng ngây ngất
Trôi tuột tận xuống con tim.
Chiều nay, con tim trống vắng;
Chiều nay, ngọn gió bơ vơ.

Lòng bỡ ngỡ; lướt phố êm,
Lướt qua Hồ Gươm – Tháp Rùa xinh xắn.
Những con phố dài, phố ngắn,
Kết dính duyên ai, môi thắm ngẩn ngơ.

Chiều hôm nay, yêu là yêu,
Yêu nàng thiếu nữ bên cây liễu,
Thả nỗi bâng khuâng phủ bóng chiều,
Duyên dáng nét cười buông hồn xiêu.

Chiều hôm nay, Sài Gòn mưa.
Còn Hà Nội nắng, nắng lưa thưa;
Nắng chới với bởi mùa thu vừa tới,
Nắng mênh mang nhưng sao rất nhẹ nhàng.

Chiều hôm nay, Sài Gòn nhớ,
Sài Gòn thương, liên miên rơi lệ.
Cách Mạng Tháng Tám bụi bay ngấn nước;
Nguyễn Thị Minh Khai xuyên suốt cô đơn.

Những dòng kênh cuốn mưa lơ đãng;
Sân ga buồn bỏ mặc vũng chăng.
Đâu vị đêm cay cay đầu lưỡi..
Tiếng chao hàng lạ lẫm ngỡ quen..

Chiều hôm nay, Hà Nội xa,
Hà Nội mơ, nhẩn nha mắt đắm.
Phan Đình Phùng cây đôi bóng ngả
Tràng Thi phai một lối đi về.

Những ngọn đèn vàng ửng sớm lên,
Nền gạch lạnh rảo nghe chân bước,
Tiếng phố phường nhộn nhịp giờ tan,
Nẻo chợ phiên buổi lâu họp nốt.

Chiều nay bện hơi cà phê đắng,
Đắng ngấm hoàng hôn, vị thuốc tàn,
Khói rơi hờ hững bên tay áo,
Phẩy nhẹ quên đi cuộc tình khan.

 

Nỗi nhớ riêng ta

 

Ta lại trở về với nỗi nhớ riêng ta.
Nhớ mùa thu buồn lá vàng chớp ngả,
Giọt chiều xa vẹn nguyên luyến tiếc,
Dải mây nghiêng theo ánh mắt xô nghiêng.

Ta không biết phải làm sao với nỗi ưu phiền,
Đành tư lự buông tâm hồn cho cơn mưa đầu tháng.
Mưa cứ rơi, rơi, rơi, ràn rạt kín đầy con ngõ,
Mặc ngọn gió nhòa khẽ khàng luồn mấy nhịp chấn song.

Ta ngẫm cuộc đời qua từng vệt than vẽ trên tường không chán.
Những vết lửa và bụi đỏ hóa tro tàn có thấm mệt đâu;
Vậy mà những chứng tích cháy đen như dấu hằn quá khứ,
Làm ta phút chốc quên mất đi những đốm sáng trong tim.

Ta cứ thế lặng im, rờ rẫm, kệ đôi mắt cho màn đêm chi phối;
Đùn đẩy sự hoang mang kiếm tìm cho hơi thở phập phồng lo sợ;
Chẳng ai có thể hiểu; chẳng ai có thể tin; chẳng ai có lời giải đáp;
Và ta cứ thế tự huyễn hoặc mình trong giới hạn của những mộng mơ.

Ta bỗng nhớ dãy rào xanh lét hắt ánh hoàng hôn tối mờ,
Nơi mệt mỏi đã khiến ta sõng xoài thân thể lên đám cỏ vừa mới ướt sương.
Đất rất ngọt, mùi đất rất thơm, và đâu đó hương dạ lan thoảng qua quyến rũ;
Ta lịm đi, cảm tưởng như một mai chẳng còn có thể lấy lại nụ cười.

Nhưng rồi ta vẫn thức dậy, vẫn sống, vẫn âm thầm lê đôi chân qua những vùng cát.
Vẫn rảo bước bộ hành qua những triền đèo ôm trọn đồi xanh.
Vẫn xin nước uống của đám du lịch khoái dừng xe ngắm cảnh mỗi khi cạn khô khát cháy.
Vẫn không ngừng thảng thốt đếm sao lấp lánh mỗi bận trời khuya không mái che đầu.

Vẫn nồng nhiệt ôm hôn những bụi hoa đang vội khoe sắc.
Và đặc biệt tình tứ với một nàng cánh trắng phớt hồng,
Vốn thản nhiên kiêu kì tách mình đứng riêng một bờ đá rộng,
Nhưng chẳng ngại ngần ra vẻ, luôn sẵn chìa bốn bờ môi xinh.

Ta cũng chẳng ngượng ngùng đứng cạnh mà ngắm nàng say đắm.
Chẳng tiếc chi thời gian bên nàng suốt cả buổi trưa.
Che chở nàng yên bình trong cơn mưa xối nước của sườn Đông nắng gió;
Rồi nghẹn ngào đến lúc tạm biệt.. Ta chỉ biết nói lời tạm biệt mà thôi..

Ta lại trở về với nỗi nhớ riêng ta.
Thấp thỏm con tim dưới nắng hè oi ả.
Mùi muối mặn chát chua lòng đắng;
Khói thuốc phì phèo cay hận mi ai.

Ta lại trở về với nỗi nhớ riêng ta.
Ta đi xa là để quên nỗi nhớ.
Duyên hải miền Trung biết bao cồn cát;
Đồng nước miền Nam từng bấy ruộng cày.

Ta lại trở về với nỗi nhớ riêng ta.
Đây Hà Nội, đây mùa thu tới,
Đây chút vàng lay, bờ xa mời gọi,
Đây hồ Tây tím, nuốt ánh mặt trời.

Ta trở về với nỗi nhớ riêng ta,
Với những góc quen, phố dài đơn lẻ.
Những nỗi niềm thương lặng lẽ trôi đi.
Những kỷ niệm xưa, dĩ vãng quên nhanh.

Ta trở về với nỗi nhớ riêng ta.
Cứ khi thu về là lòng buồn hơn cả.
Chẳng gì có thể khiến đôi môi vui mừng nữa.
Tình yêu thuở trước ư? Hoa sữa đã hết rồi.