NKHT32 – Khúc đua tử thần

..Rosetta bằng cách nào đó đã khiến tôi luôn nhớ đến nụ cười vành trăng của nàng.

 

Và thêm đôi mắt thuộc về biển cả của em nữa chứ. Đôi mắt hình cá voi đang bơi khoan thai sâu tít trong lòng đại dương bí ẩn. Đôi mắt làm tim tôi nhiều lần phải nuốt ực nhè nhẹ. Chúng khiến tôi yêu.. Đến nỗi tôi không biết là bản thân mình yêu cái gì nữa. Yêu chỉ đôi mắt ấy. Hay yêu cả em luôn nữa rồi.

(Có thể là cả em.) Vì lẽ rằng tôi đang nhớ em một cách vô cùng thảm thiết lúc này.

Ôi buồn cười quá. Tôi đang đi xe đạp, mà cười đến nỗi xóc nảy cả ổ gà chứ không phải là nảy cả yên xe như mọi lần. Tôi yêu em ư. Vậy mà sao khi hé môi để thì thầm một cái tên, tôi vẫn cứ gọi Valentina. Rất nhiều, rất nhẹ, rất khẽ. Có những bà chúa gió chứng kiến, tôi không biết phải làm sao nữa. Thế là tôi quyết tâm phải làm gì đó. Phải làm gì ư? Phải yêu cho bằng được em chứ sao. Quyết tâm phải gọi được tên em trong cõi vô thức. Nó khá trắc trở. Lòng quyết tâm của tôi ấy. Hoặc là do tôi không biết cách gọi tên em như thế nào cho đúng. Tôi đổ môi hôi trên những đoạn đường thẳng tắp và êm ro đôi lốp; guồng chân lạc lõng, cô liêu trong bóng tối đầy những xác ve. Để rồi tại vài cái khúc cua nào đấy, tôi vẫn gọi tên Valentina. Tôi lặng im, chừng vài giây, nén hơi rồi thở hắt. Tôi rủa Chúa cùng các đấng tôn nghi. Tôi nói ra tên em sau cùng của tất cả mọi thứ. Như một cách để chuộc lỗi. Nó khiến tôi trống rỗng và chẳng còn suy nghĩ cò cưa nào dưới mớ tóc. Tôi chẳng nhận ra có một điều gì đó khác lạ đã xảy ra. Tôi chỉ thất vọng về bản thân mình. Hay chính xác hơn là cái đầu của tôi ý.

Gió rít qua cặp tai nghe, khi tiếng nhạc vừa dứt, khiến tim tôi bồn chồn. Muse với bản symphony nào đấy; hầu như chỉ có tiếng của nhạc cụ. Nó du dương, sâu lắng và bất tận tới độ khi kết thúc thì biến mất vào trong gió không chút tì vết; mà tôi hoàn toàn chẳng có một chút khái niệm gì.

Tôi lạc mất tay lái ở một đoạn cua với độ tròn lý tưởng; tông ghi-đông vào hàng lan can rào ngay mé nước. Những ngón tay phải tê rần vì bị kẹt giữa tay nắm và thanh lan can bằng sắt. Tôi đã bóp cả hai phanh trước đó tận hai mươi lăm xăng-ti-mét, nhưng tốc độ mà tôi có được lúc đấy đủ để trượt chiếc xe đi một đoạn còn dài hơn thế nữa nhiều. Đau thật. Da tại những vết hằn tím tái trên ngón út, áp út và ngón giữa sởn mấy lớp lên. Tôi đành nhe răng cười méo trẹo, thực chất là để xuýt xoa những tín hiệu đau đớn vây bủa hết các thớ dây thần kinh nơi cánh tay. Mà ở chỗ này nhìn ra hồ Tây tuyệt thật. Mặt nước mênh mông, còn khung trời thì bát ngát. Đôi mắt tôi bắt nhịp với cái đẹp nhanh hơn hẳn so với việc phát hiện có mối nguy hiểm đe dọa ngay tầm. Có lẽ tôi nên thuộc về một nơi nào đó chất đầy sự hoang sơ. Tôi nghĩ đến việc chuyển cuộc sống của mình rời xa Hà Nội. Chẳng phải một, hai lần tôi lôi cái vấn đề này ra đàm đạo với chính bản thân mình. Thời gian càng trôi đi – năm, tháng, ngày – tôi càng cảm thấy mình nên kết thúc sự đời tại phương chốn khác. Tôi nhìn thấy mình ngồi nghỉ tại một mỏm đá, khá nhiều rêu và cỏ mòng xung quanh; cánh áo đã sờn cũ, rách toạc mấy chỗ; đó là chiếc áo với hàng khuy bấm đã han gỉ, phôi sắt nâu xỉn bợt ra bám xung quang những nốt cúc tròn đen đúa. Rừng cây rì rào báo bão ngay phía dưới mép thung lũng. Bên đằng chân trời, mặt trời đã lặn hồi lâu, bỏ lại những dải mây sậm tím; chúng bảo bọc tầng lớp với nhau, ngăn cách ánh nắng chiếu xuyên qua bầu khí quyển ngược vào vũ trụ. Hơi đất xung quanh tôi bốc lên, mang theo cát và mùi rễ cây lục lăng. Bóng tối mau chóng ùa ra, cướp lấy mọi khoảng trống. Nó sà xuống nơi thấp nhất trước, nuốt chửng khu rừng, đánh thức tà ma quỷ ác; đuổi bắt muông thú vào tận hang sâu, đầu độc những khe nước róc rách luồn dưới mấy thân cây gỗ đổ khô sụ, kềnh càng. Sắc trời vần vũ bởi các đường chớp nhấn nhá sọc xiên, âm ỉ mối họa khôn lường. Đôi tai tôi không phải chờ lâu, đã có tiếng ào ào từ xa vọng đến réo rắt khắp màng nhĩ. Tiếng rơi của những hột mưa rền rã bập bập suốt một chặng đường dài, sột soạt giở tung từng viên đá khỏi rìa đất mấp mô đằng kia. Sỏi nhảy lách tách như điên. Chẳng mấy chốc, tôi chìm sũng trong mưa. Tan chảy. Thành một khối bùn nhão nhớt.

Tôi nhớ lại ngày trước, khoảng thời gian mà tôi hoàn toàn sẵn sàng bỏ mọi thứ ở lại và ra đi, cái thời kỳ đen tối thảm hại của tinh thần. Tôi chỉ có một đốm sáng nhỏ nhoi lúc ấy là Valentina để con tim hướng về. Nhưng nàng chỉ khiến tôi yêu đời thêm chút chút mà thôi. Tôi vẫn bỏ quách Hà Nội sang bên, gắn thứ tự do tiều tụy lên đôi chân, bước những bước đi khản đặc họng, tới những nơi xa vời, những nơi mình chưa bao giờ bén mảng đến dù là ở trong đầu. Nhưng nó cũng chỉ là một chút chút tô điểm cho cái tôi hão huyền to như cục nợ một tỷ yên. Sau một tuần lấm lem đất và hơi sương, tôi trở về, mở tủ lạnh và hớp những bịch sữa mát lành, ngủ yên trên giường ấm, thay những bộ quần áo tươm tất, lại rong chơi và ăn bữa tối muộn. Tôi lo lắng cho Valentina thật sự. Dù thế, không hẳn là trăm phần trăm vì lý do ấy mà tôi thất bại trong công cuộc đào thoát khỏi số nợ tỷ yên kia. Có thể chính bởi quá lo lắng cho Valentina mà tôi quên mất cái lý do nổi cộm khiến tôi thất bại ê chề là gì. Rốt cuộc, mọi sự thừa thãi đều gây ảnh hưởng không tốt. Valentina không phải một đứa trẻ như tôi, nàng thản nhiên bước qua cánh cửa mà tôi e sợ, và trang hoàng cuộc đời bằng những bông hoa. Vậy mà tôi đã làm gì với cuộc đời của mình. Tôi làm hàng rào kẽm gai. Tôi còn quên khuấy những đóa trà ở khu vườn, thứ đẹp đẽ duy nhất tôi đã xoay sở để có được. Chúng thui thủi một góc, với mầm nụ úa khô như búp chè đã sao.

Tôi không nghĩ rằng trí óc mình lưu giữ được nhiều thứ lâu đến thế. Mà tất cả những thứ đó lại được tua lại đúng lúc chẳng thể nào ngờ nhất. Tôi vừa thoát khỏi một cú đâm (cũng vài phần) khốc liệt và tâm hồn còn đang treo ngược tận bên kia hồ. Tôi gọi tên Rosetta, nhổm lên xe, tiếp tục căng chân nhồi khuôn lực khi kéo khi đẩy vào đôi bàn đạp. Xích truyền động êm ru trên vòng líp trước-hai-sau-bảy. Quán xá rộ sáng đèn. Tiếng nói cười chen chúc. Hòa tan hết thảy các nỗi nhớ mong. Vầng trăng nhoẻn cười. Sóng nước lớp lang đưa vỗ bờ kè. Tôi có nhận ra một điều gì đó khác lạ đã xảy ra không ư? Đến lúc này tự tôi hẳn là đã biết.

 

Sắc

 

Hôm nay nắng nhào đổ ra hiên
Thu đâu láng mình sát nét lá
Nhạc điệu buồn tang chẳng còn lạ
Những cố nhân xưa đang ngủ quên

Hà Nội mùa thu nắng suốt thềm
Lụy bên viễn phố người đưa têm
Tiếng hót chích bông thuở xa vắng
Có ẩn tình chi nghe véo von.

Hà Nội vừa thu, mắt lệ suôn,
Nước xanh non biếc tạc vui buồn
Ánh thẳm lòng xanh tường vôi đỏ
Súng chặt tay thề không xốn xang.

Hà Nội đón thu: nón chưa vàng
Nếp còn mùi gặt, chưa lò rang
Lá sen hương lạt diên vỹ cuối
Chạnh bước nhớ thầm những kỷ chương

Đâu sắc thu xưa, cảnh lối cũ,
Lá bàng đỏ quạch ngã ba cong
Hàng diều say gió ngang ngọn gạo
Mái nâu chân nhảy chú chim bông.

 

The ending day of the world 3 (or “We’ll never know”)

 

If you read the part 1 and 2, then you should be happy now, ‘cause this is part 3 from series of mine: {The ending day of the world}.

You could read old parts (in Vietnamese) at:
– Part 1: The ending day of the world (1)
– Part 2: The ending day of the world 2 (or “Never-ending stories”)

Glad to write this in English. But that’s no problem. I’m practicing my ability itself.

 

***

 

It’s so long from the first time when I wrote `your` name softly on a white paper, smiling as if it (called “love”) would never happen to me once again – specially that if it were caused by `you`. “Ooh, it’s just something.. only something strange.. `Love`, isn’t a right word to describe my feeling.. but no other suitable words are found..”. “Maybe `you`?? No!!”. “Will I love `you` like this way? Sure that no.”. I started to get `you` outta my head, like the way the ocean waves do, to erase footprints on the shore; but I was not as fully strong as them; I was really not heartless enough, or (I’m sure that!!) `you` weren’t sand. Oh, I could not be as a cold cold wind, blowing through everywhere, from north to south, east to west, bringing winter onto lands, making snowflakes fall down on fields and gardens, then leaving, suddenly; all things melted into water; nothing left to remain. “Oops! I must be crazy. Or a bit like crazy. Call me a dreamy night.”. But by the way, I couldn’t stop talking to `you` everyday, as well as kept caring and worrying about `you` everytime.

Then now, “I love `you`. And it’s true.”..

It’s so long from the day I was born in Hanoi. I’m always happy with being born and living my whole life here. But it’s not the reason why I love this city, for ever. Two years ago, a big anniversary was celebrated when Hanoi got 1000 years of age. “`It’s gonna be an ancient town soon` – I completely agree with my idea, as time still goes by fast like a super rocket now.” But that’s still not the reason I wanna mention. Yeah..

I sometimes walked in the rain of Hanoi, with no hats, no raincoats or umbrellas, felt the sadness running down on my cheeks. Actually, I didn’t hate rain as much as I usually said. I liked the way it made me wet and get heavy, and helped me to join the rhythm of the most natural things in this world. I liked the way it rained carresingly on Sunday. I also liked the way it rained in the afternoon, so gently; millions of droplets of water were sparkling under the shimmer of the sun. And when it rained at night, I liked stepping lonely in the dark. Just to know everything I had done was right. Not to grow up like plants. I liked seeing neon lights blurring in my eyes. Then, scenes in front of me were like being backward to the past, or like being forward to the future. Hey, I couldn’t reach them. They were real, but also seemed to be unreal. I got confused. And as it was in a fairy-tale,  I always imagined that something magical would occur at the end of the road I was walking on, when the rain disappeared entirely into its rest. But exactly what was ‘something’? I never did this expectation carefully. Might be `you`? I wondered.

I sometimes sat with my friends, or even with myself – I preferred this – at any familiar small corners in Hanoi; and drank coffee – a glass of coffee mixed with a little condensed milk. I often had nothing much to speak, to them – my friends in case they were there, and nearly fell into state of silence immediately. In fact, I didn’t care people’s talking; I didn’t mind any conversations which did not relate to me directly. I liked acting as a stone, lying in peace and musing upon the distant void. Well, it was better for me to keep my mind as empty as possible, or it would explode due to thousands of ideas born per second within; and only bitter-sweet caffeine could do this unseenable task. I liked using spoon to slowly stir my glass of coffee many times till coffee and milk twisted into steady circles before drinking any from it. While noises were still around, I was very supposed to hear nothing and there seemed that no sound of any words rolling in the air could affect me. “Am I losing deeply in somewhere?” I used to ask myself this question. I guessed I was on the path to a place named “The Eternity of Balance” – where my overflowing thoughts could be converted into nutritive foods which then served as a delicious supper for my screaming stomach at night. Was I fantasizing? I wondered.

I’m trynna catch the moment escaping from my fingers. It goes so fast. My memories are corroding in every minutes. And I’m forgetting what I need remembering. I can’t control the blink of every neurons in my brain. They are now working for their own happiness, not mine. So, what’s up? My mind considers itself a funny miscellaneous massive mess. It causes a huge problem of operating and co-operating what I see, what I hear, what I smell, .., then to what I think. I wanna save some voices. But I’m not allowed to do it. Permissions are firing somewhere out of my hands. And with no new useful introductions for this unkown condition, I stand there, don’t know what to do, see everything fading away, little by little. Yeah, I can wish something. But wishes won’t make any changes. So I give up and aim to sleep. Dream a dream.

Well, where we are coming at? At where our hearts are jumping to. Don’t fear anything. Do what you need to do. Correct what you did wrong. Stand up soon right after you fell. You only live once. Live it best with no regrets; then readily welcome you to the death. Just smiling. Death never harms you. He’s only a friend coming up next after your previous friend (known as ‘life’) is gone forever and ever. And he will take care of you till the last. The last? What do I mean? I have no point of view about it. And you should have, too. Oh no, I’m not saying that we are all coming at death. I referred that we had better come at where ours hearts jump to. Is it done? I’ll never know.

I’ll never know anything, but something I have known or did know. And I did know for so long that I’m loving `you` so much, loving `you` best with no regrets. I’m not readily loving `you` while smiling to the death; so it sounds better to know that I’m loving `you` at anywhere my heart’s jumping to.

I rarely dreamed about `you`. But when I did, the dreams always caused me to wake up scarely. I had no permits to complain of my stupid mind – it did its own private work as usual – but, it was only that I hated facing to the darkness at midnight and hated to feel missing `you` instead of every stars twinkling up high above the poetic sky. I hated the way `you` runned away and got dangers in every dreams of mine. And there was like no chances for me to catch `you` stopping, or more correctly was, to catch my mind stopping its foolish action of madness. Oh it’s surprisingly, I still remembered `you` and `your` charming voice. Clearly to now.

Clearly. I’m riding on my bicycle round Sword Lake in Hanoi. It’s crowded here, there and everywhere. On streets, on lakeside, on pavements, in Ly Thai To Flower Garden, at Dong Kinh Nghia Thuc Square, people enjoy shouting, laughing, walking, sightseeing, talking, jogging, driving. They’re all happy. Aren’t they?! I’m sure that they are. If not, they don’t come here to dissolve themselves in so much damn fucking noises and in many dull yellow lights from streets’ lamps, halls’ lamps or restaurants’ lamps. It’s funny when I’m here, too; hiding all my sadness behind my `blue` eyes, just to join the city’s daily social living. It’s funny when I’d rather be alone at where people show up their animation without any splendid shame. I wanna feel the spiritedness from them; then get it back in my letters. For me, humans are worth great creatures that need to survey and research minutely. I like to work on them whenever having free time. Mindfully, I’m drawing their actions, their smiles, their cheers, their jokes into the wrinkled part of irresolution of my brain. And later, at several amazed moments, I will remember them, feel their emotions like those are mine. Then write something about life, death, devotion and sacrifice. In some backgrounds that only I know.

I’m wondering how to end up all. We don’t usually know how to end up everything, and give out questions of it. But it seems that nothing of all needs to be ended.

I’m drinking coffee – a glass of coffee stirred steadily with a little condensed milk – at the top of my house. It’s windy and the scenery is immense. Night covers all with his shadow of dark. There’s still the moon and a few stars hanging on the sky’s curtain. But they shine slowly. The air sometimes keeps silent, then breezes have their opportunities to come after and give my ears some whishpers from so-far lands where the autum has begun from the start. The hot weather falls to cool down. Everything is in a good mood. But I feel lacking the rain. Rain will make everything better. And better.

Cause I’m missing `you` tonight. And I wanna..

Listen to the rhythm of the falling rain.
Telling me just what a fool I’ve been.
I wish that it would go and let me cry in vain.
And let me be alone again.
The only girl I care about has gone away.
Looking for a brand new start.
But little does she know.
That when she left that day.
Along with her she took my heart..

 

[Kỷ niệm] Người bạn mình quý nhất cấp Ba

 

Hôm qua chợt vào forum lớp cũ, kiếm lại được bài này trong mục “Tình yêu – Tình bạn”, bỗng dạt dào nhớ lại những kỷ niệm xưa. Đọc lại những dòng do chính tay mình viết dành cho cô bạn thân hồi đấy, rồi ràn rụa nước mắt vì buồn cười ở cái đoạn đớp ruồi =) Đúng là sẽ có những kỷ niệm ta chẳng bao giờ quên.

Lôi nó về đây, không để cho nó im lìm tàn lụi cùng năm tháng. Gửi tặng Nguyễn Thu Huyền, cùng vài lời thương mến. Chúc bạn luôn vui vẻ và hạnh phúc.

 

“Đố biết ai là người tớ quý nhất trong lớp mình đấy? Hé, là con trai thì tất nhiên là phải quý con gái rồi. Còn ai nữa nhỷ, ngoài người bạn gái đầu tiên mà tớ quen trong lớp, là người mà tớ được cô Châu chỉ định (hẳn hoi nhá) ngồi cùng trong suốt năm lớp 10 (với chút ngày tháng ít ỏi lớp 11 nữa). Hồi đấy, mặc cho thiên hạ thi nhau đổi chỗ, tớ với bạn ấy chưa bao h rời xa cái bàn 2 thân iu lần nào. Nhớ bao giờ học nói chuyện cười đùa, thỉnh thoảng lại giảng giải cho bạn chút về bài tập. Lúc có bài kiểm tra thì.. hớ, tớ thik bạn ý nhất ở điểm này, ko làm phiền đến tớ cho đến khi tớ làm bài xong, và tất nhiên là lúc nào tớ cũng cố làm bài nhanh cho xong hoặc làm đến độ vừa đủ để có thời gian giúp đỡ bạn chút nếu bạn cần ^^.”

“Ấn tượng đầu tiên của tớ về bạn ấy là: “Trời ơi, con gái!!”. Lúc đầu tưởng có vẻ khó gần. Bạn ấy đeo quả kính trông dày dày, người nhỏ nhỏ, nhìn giống dân suốt ngày chỉ biết căm cúi vào sách vở. Vì hồi đấy mình nghĩ vào Kim Liên thì toàn học sinh chăm ngoan mờ. Mà mình lại hem có cảm tình với những ng` như thế mặc dù hồi đấy mình cũng gần giống như thế . Nhưng thời gian cứ lặng lẽ trôi, trái đất cứ lặng lẽ quay, ko nhớ chính xác là sau bao lâu ngồi cạnh, tớ với bạn ấy cũng dần dần quen nhau và trở nên thân thiết. Tớ thấy bạn ấy cực dễ gần, nói chuyện cực hay, và là 1 người bạn cực tốt, biết quan tâm và chia sẻ. Tớ với bạn ấy đã share cho nhau biết bao chuyện, kể cả chuyện tình củm của cả tớ và bạn ấy hồi đấy.”

“Mà chẳng nhớ là vào thời gian nào bạn bị gán cho cái biệt danh Huyền s_x, chỉ nhớ là liền sau đấy thằng nào độc mùm độc miệng chế tên mình thành Linh d_m. Hix, đúng là bạn bè gắn bó. Hồi đấy tớ cũng đã từng băn khoăn ko biết Huyền có để ý chuyện đó ko nhưng thấy mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. (Chắc tại mấy nik name đó nghe mỹ miều quá chăng?? Hok? dám đâu. H vẫn cảnh giác cao độ thằng nào léng phéng réo tên mình kèm chữ d_m ở nơi đông ng` lắm.) Hé, và tớ với Huyền với mấy cái biệt danh đóa vẫn tồn tại cho đến ngày nay. Hix hix.”

“Thân nhau thế nhưng mờ suốt mấy năm học hầu như tớ chẳng mở mồm khen Huyền câu nào. Đây là nhược điểm mà tớ luôn bị bạn ý bắt thóp. Nên về cuối tớ cố gắng ít chê bạn ý càng nhiều càng càng tút. Chuyển sang khen điêu nhưng mà vừa lòng bạn 1 tý. Tớ cũng vẫn nhớ là dù ngồi ngay sát nút, nhưng sn Huyền vào năm lớp 10 tớ lại ko biết để tặng quà bạn, lên lớp 11, rồi 12, cũng ko. Nói chung cả 3 năm học chưa tặng Huyền 1 cái j` cho xứng với tình bạn hùi đó -> nghĩ lại thấy mình cũng thật vô tâm, vô duyên. May mà cuối năm lớp 12 chính Huyền lại là người gỡ cho mình chút thể diện đó. Thế là mình tự tay gói quá từ y đến z, rùi còn mất cả buổi tối đi chọn thiệp, tấm thiệp đẹp nhất luôn, nhớ mang máng là có 1 lọ hoa bé bé xinh xinh dán nổi trên nền có vô số trái tim hồng hồng thì phải. Chỉ tội cho mình là hôm sau mang quà đến thì Huyền nghỉ học báo hại mình mang đi rồi lại mang về rồi hôm sau lại mang đi mới trao được đến tay. Bật mí chút là đối với Huyền, đó được coi là món quà may mắn mà bạn ý muốn nhận được từ tớ và nhất thiết phải có thiệp đi cùng, còn đối với tớ thì đó là món quà của tình bạn, mang một tình cảm đặc biệt dành cho cô bạn gái thân nhất của mình. Hé, chẳng thế mà trong thiệp tớ viết kín ko thừa 1 chỗ trống nào đấy ^^ ;-b”

“Hùi đấy ko hỉu sao quý bạn ý lắm. Đã rất vui khi được viết lưu bút cho Huyền, và càng vui hơn nữa khi cũng có lưu bút của bạn ý. Cái nét chữ ko thể lẫn vào đâu được, ko biết bây h đã thay đổi chưa.”

“Mà lâu lắm ko gặp Huyền rồi. h Huyền đã mổ mặt cận, ko bít trông ở ngoài ra sao. Hùi trước tớ với thằng Thắng đã từng cười vỡ bụng khi nhiều lần chộp đc cảnh Huyền chăm chú nghe bài, chếch chếch cặp kính về phía bảng, cái mùm không biết có nghe giảng cùng ko chỉ biết nó cứ há ra chầu chực cái j` đó, mong là ko phải đớp ruồi àh nha. Há há.. sr vì đã.. há há.. nhớ lại ko nhịn nổi cười.. Chắc h hết đeo kính thì cũng bỏ luôn cái tật ấy đi rồi nhỉ ). Cũng tiếc cho cái lần thi chung kết Miss Genetic tổ chức ở C2, mình ko biết là có Huyền tham gia, công nhận tiếc thật, hic mình ngồi ngay đó mà mắt cứ láo liên đi đâu, chỉ giỏi tán chuyện chẳng chú ý lên sân khấu lỡ mất dịp hay. Lại còn về sớm nữa chứ. Thành ra hok? có thấy mặt Huyền. Thành ra hok có dịp cổ vũ cho bạn. Hik tiếc hùi hụi luôn.”

“Ah mà h cũng biết là Huyền thik đọc Doraemon, hẹn bạn ý bao h bạn ý có cả đống nhiều nhiều thì qua mượn rùi héhé…..”

“Cất giữ tình bạn vào trong kỉ niệm
Chờ một ngày trái tim lôi ra
Nỗi nhớ hòa với mực trên giấy trắng
Có nắng vàng tươi nhẹ của mùa thu.”

“Ngóng trông cơn gió mang tiếng thì thầm
Đợi khi chiếc lá đầu tiên vừa ngả úa
Trong mắt bỗng dưng muốn thấy lại
Một nụ cười xa, mái tóc huyền.”

 

***

Một chút chia sẻ: Vắn tắt về mình hồi cấp 3 – dân Kim Liên (PTTH Kim Liên, HN) khóa 2003-2006, thuộc dạng quen-biết-nhiều (đến lớp nào cùng khối cũng quen một vài đứa) nhưng tính tình khá-im-lìm nên nói chung ở phạm vi trường thì không có cái-quái-gì nổi-bật. Từ 10 đến 12 đều gắn mác A12, và trong lớp cũng chỉ được nể nang vì có chút thành tích thuộc lĩnh vực học tập, ngoài ra thì nhạt. Nhạt đến nỗi chắc chả ai còn nhớ chức Lớp-phó-học-tập mình đảm đương hai năm 10, 11. Và chắc bọn con trai cũng chỉ nhớ mang máng đến cái danh Lớp-trưởng-lớp-học-nghề mình tại vị suốt 3 năm giời. Thế đấy.

Vài điều chưa nói: Huyền từng tiếc vì đã không phải là người đầu tiên viết trong cuốn sổ lưu bút năm cuối cấp của mình. Nhưng thực ra mình cố tình dành vị trí là-người-thứ-7-viết-sổ cho Huyền. Số 7 – số may mắn của mình, tất nhiên người-thứ-7 sẽ là thần may mắn của mình rồi. Ít ra thì mình cũng giành được cú đúp trong kỳ thi đại học sau đó. Còn nghi ngờ gì nữa?

Một chút thi vị: Đoạn thứ 3 – Thiếu là dành cho Huyền.

 

Nhớ

 

Tôi đang đi bên dòng sông lãng quên,
Để thấy những điều mình đã không thể nhớ.
Đôi lần dừng lại vì một nụ cười hay giọt nước mắt,
Hay ngẩn ngơ theo những hồi ức quá nên thơ…

***

…Khi còn nhỏ hồn nhiên và tinh ngịch.
Nhớ những giờ thả diều, đá bóng,
Những lần chạy đua dưới mưa,
Rồi những hôm bêu nắng suốt trưa,
Vừa về đến nhà là lăn quay ra ốm.
…Nhớ lần đầu tiên được đến trường, đến lớp,
Được cắp sách như một chú học trò,
Được nghe giọng cô thân thương, trìu mến,
Thấy đứa nào cũng giương mắt tròn xoe.
…Nhớ phút giây đầu tiên mình đã khóc,
Buồn bã, tuyệt vọng và chán chường.
Ngày hôm đó thiệt là thê lương.
Ôi ước chi Th. đừng như thế…
…Nhớ hôm bà mất, mình cũng khóc,
Những giọt nước mắt sâu lắm trong tim.
Bà đã ra đi không bao giờ trờ lại.
Người bà mà mình rất đỗi thương yêu.
…Nhớ những chiều bỏ học đi chơi,
Lang thang hoài qua những con phố nhỏ.
Nhớ một lần vào mùa thu khi đó,
Tâm Hồn mình bỗng biết làm thơ.
…Nhớ sinh nhật đầu tiên của hồi cấp ba,
Vẫn băn khoăn chẳng biết ai gọi tới,
Chúc mừng sinh nhật roẹt cái rồi thôi,
Cứ tưởng là “mẹ” nhưng hổng phải,
Cái giọng nói chẳng quen thuộc chút nào.
…Ôi, đã qua rồi,
Cái tuổi mộng mơ và nhiều mong ước,
Nhớ lần chia tay, nhớ những ngày gặp lại,
Bạn bè ơi, những kí ức có phai!?

***

Dòng sông buồn dưới ánh trăng huyền ảo
Lặng lẽ trôi không có đích cuối cùng
Biết làm gì khi dòng sông chảy mãi
Cuốn theo đi bao kỉ niệm dấu yêu…