..Rosetta bằng cách nào đó đã khiến tôi luôn nhớ đến nụ cười vành trăng của nàng.
Và thêm đôi mắt thuộc về biển cả của em nữa chứ. Đôi mắt hình cá voi đang bơi khoan thai sâu tít trong lòng đại dương bí ẩn. Đôi mắt làm tim tôi nhiều lần phải nuốt ực nhè nhẹ. Chúng khiến tôi yêu.. Đến nỗi tôi không biết là bản thân mình yêu cái gì nữa. Yêu chỉ đôi mắt ấy. Hay yêu cả em luôn nữa rồi.
(Có thể là cả em.) Vì lẽ rằng tôi đang nhớ em một cách vô cùng thảm thiết lúc này.
Ôi buồn cười quá. Tôi đang đi xe đạp, mà cười đến nỗi xóc nảy cả ổ gà chứ không phải là nảy cả yên xe như mọi lần. Tôi yêu em ư. Vậy mà sao khi hé môi để thì thầm một cái tên, tôi vẫn cứ gọi Valentina. Rất nhiều, rất nhẹ, rất khẽ. Có những bà chúa gió chứng kiến, tôi không biết phải làm sao nữa. Thế là tôi quyết tâm phải làm gì đó. Phải làm gì ư? Phải yêu cho bằng được em chứ sao. Quyết tâm phải gọi được tên em trong cõi vô thức. Nó khá trắc trở. Lòng quyết tâm của tôi ấy. Hoặc là do tôi không biết cách gọi tên em như thế nào cho đúng. Tôi đổ môi hôi trên những đoạn đường thẳng tắp và êm ro đôi lốp; guồng chân lạc lõng, cô liêu trong bóng tối đầy những xác ve. Để rồi tại vài cái khúc cua nào đấy, tôi vẫn gọi tên Valentina. Tôi lặng im, chừng vài giây, nén hơi rồi thở hắt. Tôi rủa Chúa cùng các đấng tôn nghi. Tôi nói ra tên em sau cùng của tất cả mọi thứ. Như một cách để chuộc lỗi. Nó khiến tôi trống rỗng và chẳng còn suy nghĩ cò cưa nào dưới mớ tóc. Tôi chẳng nhận ra có một điều gì đó khác lạ đã xảy ra. Tôi chỉ thất vọng về bản thân mình. Hay chính xác hơn là cái đầu của tôi ý.
Gió rít qua cặp tai nghe, khi tiếng nhạc vừa dứt, khiến tim tôi bồn chồn. Muse với bản symphony nào đấy; hầu như chỉ có tiếng của nhạc cụ. Nó du dương, sâu lắng và bất tận tới độ khi kết thúc thì biến mất vào trong gió không chút tì vết; mà tôi hoàn toàn chẳng có một chút khái niệm gì.
Tôi lạc mất tay lái ở một đoạn cua với độ tròn lý tưởng; tông ghi-đông vào hàng lan can rào ngay mé nước. Những ngón tay phải tê rần vì bị kẹt giữa tay nắm và thanh lan can bằng sắt. Tôi đã bóp cả hai phanh trước đó tận hai mươi lăm xăng-ti-mét, nhưng tốc độ mà tôi có được lúc đấy đủ để trượt chiếc xe đi một đoạn còn dài hơn thế nữa nhiều. Đau thật. Da tại những vết hằn tím tái trên ngón út, áp út và ngón giữa sởn mấy lớp lên. Tôi đành nhe răng cười méo trẹo, thực chất là để xuýt xoa những tín hiệu đau đớn vây bủa hết các thớ dây thần kinh nơi cánh tay. Mà ở chỗ này nhìn ra hồ Tây tuyệt thật. Mặt nước mênh mông, còn khung trời thì bát ngát. Đôi mắt tôi bắt nhịp với cái đẹp nhanh hơn hẳn so với việc phát hiện có mối nguy hiểm đe dọa ngay tầm. Có lẽ tôi nên thuộc về một nơi nào đó chất đầy sự hoang sơ. Tôi nghĩ đến việc chuyển cuộc sống của mình rời xa Hà Nội. Chẳng phải một, hai lần tôi lôi cái vấn đề này ra đàm đạo với chính bản thân mình. Thời gian càng trôi đi – năm, tháng, ngày – tôi càng cảm thấy mình nên kết thúc sự đời tại phương chốn khác. Tôi nhìn thấy mình ngồi nghỉ tại một mỏm đá, khá nhiều rêu và cỏ mòng xung quanh; cánh áo đã sờn cũ, rách toạc mấy chỗ; đó là chiếc áo với hàng khuy bấm đã han gỉ, phôi sắt nâu xỉn bợt ra bám xung quang những nốt cúc tròn đen đúa. Rừng cây rì rào báo bão ngay phía dưới mép thung lũng. Bên đằng chân trời, mặt trời đã lặn hồi lâu, bỏ lại những dải mây sậm tím; chúng bảo bọc tầng lớp với nhau, ngăn cách ánh nắng chiếu xuyên qua bầu khí quyển ngược vào vũ trụ. Hơi đất xung quanh tôi bốc lên, mang theo cát và mùi rễ cây lục lăng. Bóng tối mau chóng ùa ra, cướp lấy mọi khoảng trống. Nó sà xuống nơi thấp nhất trước, nuốt chửng khu rừng, đánh thức tà ma quỷ ác; đuổi bắt muông thú vào tận hang sâu, đầu độc những khe nước róc rách luồn dưới mấy thân cây gỗ đổ khô sụ, kềnh càng. Sắc trời vần vũ bởi các đường chớp nhấn nhá sọc xiên, âm ỉ mối họa khôn lường. Đôi tai tôi không phải chờ lâu, đã có tiếng ào ào từ xa vọng đến réo rắt khắp màng nhĩ. Tiếng rơi của những hột mưa rền rã bập bập suốt một chặng đường dài, sột soạt giở tung từng viên đá khỏi rìa đất mấp mô đằng kia. Sỏi nhảy lách tách như điên. Chẳng mấy chốc, tôi chìm sũng trong mưa. Tan chảy. Thành một khối bùn nhão nhớt.
Tôi nhớ lại ngày trước, khoảng thời gian mà tôi hoàn toàn sẵn sàng bỏ mọi thứ ở lại và ra đi, cái thời kỳ đen tối thảm hại của tinh thần. Tôi chỉ có một đốm sáng nhỏ nhoi lúc ấy là Valentina để con tim hướng về. Nhưng nàng chỉ khiến tôi yêu đời thêm chút chút mà thôi. Tôi vẫn bỏ quách Hà Nội sang bên, gắn thứ tự do tiều tụy lên đôi chân, bước những bước đi khản đặc họng, tới những nơi xa vời, những nơi mình chưa bao giờ bén mảng đến dù là ở trong đầu. Nhưng nó cũng chỉ là một chút chút tô điểm cho cái tôi hão huyền to như cục nợ một tỷ yên. Sau một tuần lấm lem đất và hơi sương, tôi trở về, mở tủ lạnh và hớp những bịch sữa mát lành, ngủ yên trên giường ấm, thay những bộ quần áo tươm tất, lại rong chơi và ăn bữa tối muộn. Tôi lo lắng cho Valentina thật sự. Dù thế, không hẳn là trăm phần trăm vì lý do ấy mà tôi thất bại trong công cuộc đào thoát khỏi số nợ tỷ yên kia. Có thể chính bởi quá lo lắng cho Valentina mà tôi quên mất cái lý do nổi cộm khiến tôi thất bại ê chề là gì. Rốt cuộc, mọi sự thừa thãi đều gây ảnh hưởng không tốt. Valentina không phải một đứa trẻ như tôi, nàng thản nhiên bước qua cánh cửa mà tôi e sợ, và trang hoàng cuộc đời bằng những bông hoa. Vậy mà tôi đã làm gì với cuộc đời của mình. Tôi làm hàng rào kẽm gai. Tôi còn quên khuấy những đóa trà ở khu vườn, thứ đẹp đẽ duy nhất tôi đã xoay sở để có được. Chúng thui thủi một góc, với mầm nụ úa khô như búp chè đã sao.
Tôi không nghĩ rằng trí óc mình lưu giữ được nhiều thứ lâu đến thế. Mà tất cả những thứ đó lại được tua lại đúng lúc chẳng thể nào ngờ nhất. Tôi vừa thoát khỏi một cú đâm (cũng vài phần) khốc liệt và tâm hồn còn đang treo ngược tận bên kia hồ. Tôi gọi tên Rosetta, nhổm lên xe, tiếp tục căng chân nhồi khuôn lực khi kéo khi đẩy vào đôi bàn đạp. Xích truyền động êm ru trên vòng líp trước-hai-sau-bảy. Quán xá rộ sáng đèn. Tiếng nói cười chen chúc. Hòa tan hết thảy các nỗi nhớ mong. Vầng trăng nhoẻn cười. Sóng nước lớp lang đưa vỗ bờ kè. Tôi có nhận ra một điều gì đó khác lạ đã xảy ra không ư? Đến lúc này tự tôi hẳn là đã biết.