Tôi đang ảo tưởng gì chứ.
——
Sáng nay, ngắm một con thuyền độc mộc rẽ nước hồ Tây mát dịu, một thoáng mờ sương và bóng nắng lung linh, tôi chợt nghĩ một ngày nào đó tôi rồi sẽ có một con thuyền thuôn dài như vậy. Tôi cảm tưởng như bất kỳ ai khi sở hữu một con thuyền, cũng sẽ gắn số phận của mình vào nó. Số phận của con thuyền và số phận của con người – hai nhánh sinh linh già cỗi bình dị, cứ lướt đi yên ả, bỏ mặc thị phố nội đô đã bắt đầu vội vã trong cái sớm đầu tuần. Những láng nước lăng xăng bám lấy từng nhịp mái chèo cào xuống, chộn rộn hết từ mạn bên trái, rồi sang bên phải. Những nhánh lá me vàng úa dập dềnh theo từng nhịp sóng tỏa. Mặt trời chói chang, khiến cho bất kỳ cái ngước lên nào cũng phải lóa mắt. Nhưng khi đứng dưới bóng cây này, tôi chỉ thấy một bức màn bô-kê huyền diệu. Những hình lục lăng kỳ ảo và những vòng vân sáng lan xòe theo mỗi sợi nắng, khi chúng len lỏi, chen chúc qua ngàn khe hở của mấy tầng lá biếc. Màu sắc ở trên đó nhòa nhợt chảy, bám, đọng men theo những đường tổ ong hay bọc trứng ếch. Tôi nghĩ đến số phận của mấy tấm ảnh ‘xóa phông’, rồi cái cảm giác say đến ngay tức thì. Có gì đó ngấn ở cổ họng giống như cơn buồn nôn buộc tôi phải nuốt khan nước bọt trong khi hướng ánh mắt xuống con đường đang đi. Hàng cây xoan mảnh dẻ thoáng rung chuyển rất đều và nhẹ, cảnh trí bỗng chốc nhuộm màu xanh đen, màu vàng, rồi lại y chang như lúc trước chỉ sau năm lần tim đập. Và rồi tôi thấy tay phải của mình đang xoa lấy vầng trán. Còn tay trái – hơi run rẩy vì vừa vướng vào một cơn co giật chớp nhoáng -, tôi cảm nhận mơ hồ rằng nó đang cầm nắm một vật gì đó hữu hình, rất xinh đẹp; hình như là số phận của tôi thì phải.
——
Dạo này, khi đi trên đường, tôi hay tìm kiếm hình ảnh của Valentina qua những lọn tóc được làm xoăn nhẹ và để buông dài sau lưng mỗi cô gái. Trong lúc tìm kiếm, tôi luôn tưởng tượng về việc tình cờ gặp nàng ở một nơi nào đó. Tiềm thức của tôi, vì thế, cũng cứ ngỡ rằng rồi tôi sẽ gặp nàng tình cờ ở một nơi nào đó thật. Tôi còn dần tiến đến sự mong mỏi cũng như niềm tin tưởng là tôi đang gặp nàng ở một nơi nào đó, một cách tình cờ theo kiểu những sự tình cờ vẫn hay xảy ra vậy; chỉ là tôi không biết, chỉ là nàng cũng không biết; chỉ là tôi và nàng đều không biết. Nàng vẫn mặc cái áo vải cotton, tay ngắn, bồng hai vai, có màu nâu lông thú, với những chấm đen, theo lối chấm rồi quệt và day nhẹ, nằm rải rác một cách có chủ ý, bắt chước ý tưởng kiệt xuất của Thượng đế khi ngài đang bài trí cho bộ lông của một con báo đốm mà nó cứ chạy xé gió không ngừng; vẫn chiếc quần bò bó màu xanh xa-tanh thậm với hai dải khóa phéc-mơ-tuya dài mười lăm phân, sáng ánh đồng gắn miết tận dưới nơi hai ống quần – trước tôi có nghĩ rằng, chắc nàng chọn mua kiểu quần này nhằm đề phòng sau này cổ chân nàng có to ra bất ngờ chăng; nhưng giờ thì tôi tự phải buồn cười với ý nghĩ lạ lùng đó. Đôi lúc, được viết ra như thế này tôi mới dám bộc bạch những phép so sánh và liên tưởng hâm đơ của mình. Được viết ra và được là chính mình, không gì tốt đẹp bằng. Nhưng lúc này tôi đang bận gặp gỡ Valentina, là điều còn tốt đẹp hơn nhiều nữa ấy chứ. Hai mắt của tôi đang mù quáng nhìn xuống đôi giày búp bê đen lịm tuyệt vời của nàng. Tôi để cho những ẩn dụ lan trên trang giấy vô hình. Miệng tôi hoặc nhắm tịt, hoặc thốt ra những lời mập mờ chẳng có gì thú vị. Chỉ có đôi mắt. Tôi thận trọng không để lộ sự đắm đuối. Tôi nhìn nàng một cách bình thường theo như lối hai người xa lạ vẫn nhìn nhau. Khuôn mặt nàng xinh đẹp. Tôi có thể thấy rõ một hai vùng nhám quanh má bên trái của nàng. Nàng từng nói da nàng thuộc vào dạng ‘xấu’, thỉnh thoảng lại nổi mụn nhọt đáng ghét; nhưng có hề gì. Tổng quan mà nói, chung quy mà ra, thì khuôn mặt nàng vẫn xinh đẹp. Tôi vẫn muốn bẹo lấy má nàng khi có cơ hội; như khi tôi bẹo má một cô bạn cùng lớp – cũng có hai bờ má lốm đốm – cách đây lâu lắm rồi; hơi nhớp và mỡ màng một tý. Nhưng đó là một lớp mỡ hoàn hảo. Hay nói đúng hơn là một lớp make-up hoàn hảo. Da nàng hoàn toàn mịn màng và sao suốt như chính giọng nói nàng vậy. Chà, các bạn không tin được biểu hiện ‘bị sốc’ của tôi khi lần đầu tiên nghe giọng nàng đâu. Dù nó đã được nén dưới hàng tỷ thuật toán mã hóa của ngành viễn thông, mà nghe sao vẫn.. Tôi đã phải vứt bỏ mọi loại ẩn dụ chỉ để nói với nàng rằng giọng nàng nghe thật kỳ lạ, thật ‘không thể tin được’, thật ‘sững sờ’. Và còn ‘vô cùng hấp dẫn’ nữa, nếu như tôi đủ can đảm để trêu ghẹo nàng như tôi thường hay thế.
——-
Lâu lắm tôi không trò chuyện gì với Rosetta. Có lẽ chính bởi đã làm nàng giận theo lối cố tình, nên tôi tự nhủ bản thân nên tránh đến gần nàng trong phạm vi hai ki-lô-mét. Nhưng nàng lại là cảm hứng ngôn ngữ đến từ quá khứ của tôi – giống như ‘hòn đá Rosetta’ xa xưa đã khiến Champollion say mê tìm hiểu, đắm chìm cuộc đời vào công cuộc nghiên cứu hệ thống chữ viết của nền văn minh Ai Cập cổ đại -, thế nên vào lúc rảnh rỗi, tôi thường mon men đến gần nụ cười và đuôi mắt nàng bằng trí tưởng tượng: tôi viết về cuộc sống tại thành phố Crutx và hẻm Swag, về những chết chóc ở thung lũng Vladimr, về con đường sương mù mang tên Khram – một nhà hiền triết hậu Hi Lạp theo phái Platon. Sắp tới khi đã hết bận bịu, tôi sẽ hoàn thành những câu chuyện nhỏ, vụn vặt về chuyến hành trình tới hạt Riesta, khu rừng Par, thị trấn Nusk, về những ngày lang thang ở cảng Carahae cùng những bí mật ở Lonx. Tôi sẽ đến gần nàng hơn và mơ mộng. Tôi hứa với mùa thu với mùa đông và cả mùa xuân như vậy. Cho dù, về ý nghĩa xã hội mà nói, cuộc sống của tôi và cuộc sống của nàng Rosetta rõ ràng khác biệt hẳn với nhau đến từng ly từng tý. Mỗi một mi-li-mét trên cái thước kẻ của nàng, đều sẽ khác với mỗi một mi-li-mét trên cái thước kẻ tôi dùng. Mỗi bước chân, nàng nhún nhảy và lè lưỡi. Tôi thì chắc đang ngủ quên ở ghế làm việc từ đời nào rồi. Tôi nghĩ rằng nàng là người ngoài hành tinh cho nên mới dị biệt và khác xa so với tôi đến vậy. Nhưng nói chung, về cơ bản, nàng có một tuổi thơ đẹp. Nàng hát hay – thực tế tôi không nhớ nàng có hát hay thực sự hay không nhưng tôi dám đảm bảo là thế -, và thích chơi những chiếc xe ô-tô bọ rùa màu đỏ hoặc cam. Nàng không thích chuồn chuồn kim hay côn trùng lắm; nhưng lại cực kỳ thích núp trong lùm cỏ lau cao hơn đầu nàng khi nàng đứng khom chân xuống, rồi bất ngờ xồ ra hù ma những đứa yếu tim vội ngang qua. Nàng còn thích cả tiếng dép bèn bẹt của tôi khi tôi lao đi trên vỉa hè đầy nắng. Nàng bảo đôi giày vải mềm có một lớp nhung lóng lánh bọc gót của nàng im lặng quá, chẳng thể nào sôi động được như tiếng dép quai hậu đế mỏng quèn quẹt mặt đường. Nàng thích nghịch cái mũ nồi xám xanh của tôi, hơn là cùng bọn chúng tôi vặt cỏ gà, đào củ ấu trên khu đất ẩm sương khi mùa đông vừa đến. Nàng giới thiệu tôi với hàng loạt những cầu trượt và xích đu bên kia ‘phố đường tàu’, phía bên trong dãy hàng rào sắt đan lưới hình quả trám và có màu mận chín. Nàng dạy tôi cách thể hiện tâm trạng hớn hở trong một buổi lễ chia tay xinh xắn, ngay chính cái lúc nàng cắt ngắn tóc đi theo đúng kiểu Ma-rư-kô-chan trên phim hoạt hình và tỏ ra bẽn lẽn. Nàng gửi tôi vài tấm ảnh kỉ niệm. Rêu cộng nấm mốc đã giúp tôi quên lãng chúng. Bà nội tôi thì còn giữ một bức, có ép plastic hẳn hoi. Nhưng tôi sẽ không đụng vào kỉ chương của bà – những tấm ảnh của con cháu được bà giữ riêng trong khung kính khổ A2 treo giữa gian bếp đã quạnh khói; vì tôi vẫn còn lưu giấu được một thứ hay ho hơn thế: Rosetta bằng cách nào đó đã khiến tôi luôn nhớ đến nụ cười vành trăng của nàng.
——-
Dừng xe, tắt máy.
Một em gái đang đứng chênh vênh trên bậc thềm gạch đỏ, hai tay khoanh thòng trước bụng. Mái tóc dài ngang lưng, gợn sóng từ chân tóc lên đến tận ngọn và có màu cơm cháy. Môi nàng đỏ, y sì màu đỏ huyết của tấm áo ba lỗ hở bụng nàng mặc. Nơi hông hàng tồn tại một chiếc giuýp đen quây tới ngang đùi. Chân nàng thon dài và mất hút trong đôi bốt da đen cao gần sát đầu gối. Nàng có một chiếc túi xách màu bánh mỳ sốt vang với quai đeo buông dài quàng lên vai trái. Chiếc túi đôi lúc đụng vào tường vì nhịp lắc lư của thân hình nàng; trong khi lưng nàng cố tránh nỗi thèm khát được dựa vào đôi cửa sổ đằng sau. Bên cạnh nàng, phía khuất trong bóng tối, còn hai nường em gái nữa, đang lúc trò chuyện râm ran, nên chẳng thèm chú ý thứ đèn pha vừa lướt qua những chỗ hở hang trên cơ thể họ rồi đột ngột tắt lịm đi.
Tôi không biết từ khi nào, khu xóm tôi ở, có ‘gái’. Đó là một điều lạ lẫm. Cái cảnh một chiếc xe máy ‘chở bốn, đèo ba’ những cô gái ‘ăn chơi’ ngúng nguẩy – tôi đã bắt gặp quá nhiều, mỗi khi rời chỗ làm lúc tối muộn để về nhà trên cung đường quen thuộc. Nhưng khi nó diễn ra trước cửa nhà tôi, nó lại trở thành sự bất ngờ mới mẻ. Không những thế, nó còn là một sự bất ngờ thú vị. Những nường cô gái ‘sương đêm’ đang chờ ‘đi ca’ ngoài bậc thềm nhà tôi; trong lúc tôi đang làm mọi việc vô nghĩa nhất quả đất để trở vào chiếc nôi êm ấm của cuộc đời; thì họ, đứng ngay đấy, đong đưa thể xác, trái tim, đôi mắt và cả tâm hồn theo những nhịp điệu riêng. Tôi kéo chiếc cửa sắt rít lên cót két. Một thằng ‘nhóc loắt choắt’ đeo khuyên đen bên tai trái – mảng tóc phía bên đó được cạo gần nhẵn thín, để mặc những lọn vàng chóe từ trên đỉnh hoặc bên phải đầu hất rủ lòa xòa xuống – trờ chiếc xe gắn máy ‘cà tàng’ và xỉn bùn tới. Qua cánh cửa gỗ sắp khép, tôi thấy họ mở môi trao lời với nhau. Tôi thấy cả vùng eo thon trắng và bắp đùi của nàng mặc giuýp như gắn liền thành một dải. Tôi thấy hai nàng kia cũng vội vã vắt cẳng chân trần leo lên xe, tỳ hết sức nặng của sự đỏng đảnh trên những chiếc guốc bốn, năm phân và trên cả những ngón chân yêu kiều thoa nhũ bóng một cách thiếu tinh tế. Khi con ngõ và mùa đông biến mất sau tay nắm đấm cửa, tôi nghe thấy tiếng vặn tay ga, tiếng ầm ì của buồng đốt và bộ số. Tôi lặng thinh bất động và cảm nhận số phận của họ bị cuốn đi, băng vù qua tấm rèm cửa. Mặt đường lạnh lẽo, nuốt chửng thứ nước hoa L’Evinia nhàn nhạt bị bỏ lại, ngay lúc nó vừa êm ả rơi xuống. Bóng tối khẽ thì thầm, ngơ ngác nhẩn nha giai điệu ảo vọng trong những câu thơ diễm lệ tình tứ của Baudelaire.
Quand parfois sur ce globe, en sa langueur oisive,
Elle laisse filer une larme furtive,
Un poète pieux, ennemi du sommeil,
Dans le creux de sa main prend cette larme pâle,
Aux reflets irisés comme un fragment d’opale,
Et la met dans son coeur loin des yeux du soleil.
[…]
——–
Alicia, Alicia. Alicia.
Anh tưởng mình đang di chuyển trên đường phố Kabul hoang tàn đổ nát, chiêm ngưỡng ánh mặt trời, muội khói và mồ hôi chầu trực ám toán nơi này từng phút. Cũng như Amir, anh sợ hãi những bóng xe jeep vũ trang đi tuần, những họng súng Taliban sẵn sàng nhá lửa và những băng đạn đeo trần trước ngực bất kì một tên man rợ nào. Afghanistan đã từng là một nơi vô cùng tuyệt đẹp với những ngọn bạch dương tinh nghịch và những trái lựu mọng đỏ; nhưng sự sợ hãi pha lẫn hối hận đã biến đổi quê hương của ‘cậu Amir’ ngày nào trở nên khủng khiếp biết bao nhiêu – giống hệt tình trạng hiện giờ mà mối quan hệ giữa anh và em đang mắc phải vậy. Anh đang cảm thấy sự xa lánh đến từ nơi em, cứ như chúng ta là những người Pashtun kiên lĩnh và Hazara khổ hạnh luôn kì thị nhau. Và sau màn khói lửa chiến tranh dựa trên những mâu thuẫn thuần cảm tính nào đó, chúng ta còn trở thành những người sùng đạo Shi’a và Sunni điên loạn khủng bố, bắn giết nhau nữa. Có lẽ anh đã cường điệu hơi quá, nhưng phải nói rằng quãng đường từ Peshawar đến đèo Khyber, vượt qua biên giới Pakistan để vào Afghanistan, rồi từ Jalalabad trở về Kabul là một hành trình khá dài và khá nhọc nhằn; nó khiến trái tim anh buồn bực và hai lá phổi chỉ chờ lấy hơi để xả cơn cáu gắt. Anh ước gì mình chỉ là một người viết thư thuê, hàng đêm lưu trú trên mảnh gác xép tróc ván tại một bưu điện mục nát ở Hazarajat. Anh sẽ để cho bồ hóng ám đen mảnh khăn trắng với bộ râu già đã ngả hoa râm vào trước mỗi bình minh, khi đàn bò còn chưa rên vì đói dạ, và viết quần quật những dòng suy nghĩ, những tâm tư lấy từ đôi mắt của bao chàng trai gầy guộc, tuy không biết chữ nhưng lại biết cách tỏ rõ nỗi khao khát và niềm mơ ước gấp bội qua khóe miệng, lên những lá thư sờn cũ, cáu ẩm vì mùn cát cho đến hết ngày. Nhưng khi đọc xong câu chuyện về Amir và Hassan, về Baba và Ali giữa một buổi trưa hè nắng gắt và bụi bặm, anh bỏ dở cây bút ngập đẫm trong bình mực tím, rồi đưa tay quệt vầng trán; suy nghĩ về những lời anh nói, cách anh xử sự, những điều đã hoàn toàn có thể làm tổn thương em lẫn những tình cảm của em. Anh rất muốn là Amir – luôn nhận thức được những sai lầm của mình, tuy chần chừ, nhưng cuối cùng cũng can đảm đối mặt với nó. Là Amir, anh sẽ có đủ tỉnh táo và lời lẽ thuyết phục cũng như hành động cần thiết để cứu rỗi những rạn nứt và hàn gắn những xa cách đang tồn tại, cho dù có vài gã Assef cục mịch thô lỗ xuất hiện ngang đường và hằng muốn cho anh một trận ra trò. Là Amir, anh sẽ không bảo em tự đi ngắm sóng một mình như trước nữa; thay vào đó, anh sẽ ở bên và kể em nghe những mẩu chuyện cười, hay những dòng thơ hay hoặc những câu chuyện tình yêu tìm thấy trong tất cả những trang báo, họa tiết tranh vẽ, hay những bức thư anh được mọi người thuê viết. Ở một khía cạnh khác, anh bỗng muốn là Hassan hơn. Và em sẽ là thực thể đầu tiên và duy nhất mà anh sẽ ngưỡng mộ trọn đời. Anh sẽ theo bước chân em tại mọi cuộc đua diều diễn ra trong năm trên khắp thế giới. Anh sẽ cổ vũ, hò reo mãi không ngưng nghỉ, không bao giờ biết mệt. Anh sẽ mỉm cười với chiến thắng lẫy lừng của em, ngay khi bàn tay nhỏ nhắn kia ứa máu vì bị sợi dây bọc bột thủy tinh cứa xước. Và anh sẽ chạy tìm và đuổi bắt bằng được chiếc diều giấy xanh thua cuộc cuối cùng đó về cho em. Vì em, cả ngàn lần rồi!
21.031914
105.848389