Ngày dài, tháng lệch, năm chia.
Chẳng còn gì để mất. Ấy là khi chúng ta chẳng có gì cần phải níu giữ. Và ta cứ thế ngẩn tò te, tiến bước theo một chuỗi những quy luật mơ hồ không tên, không tuổi.
Tháng Tư, tháng Tư về. Loa kèn chúm chím, cúc vàng e lệ. Trên những con đường, cơn gió ngoằn nghèo đón nắng sớm nở trước hẹn. Vị tình yêu thoang thoảng màu trắng tinh khôi và mềm mại, thong dong theo những mẹt mây đầy nhóc hoa, chầm chậm xoắn đều cùng vòng xe đạp dắt bộ lét rét nheo nhóc, lạc lõng, trước cái nhịp đông đúc của đời sống thị thành. Những vành nón phe phẩy phẳng lặng mấy tầng không; những tia nước láo ráo chạy trốn hơi nắng chếch mé, chui mình ẩn dưới lớp báo sờn nhõng nhẽo của ngày hôm trước, chen chúc sau đám lá biếc còn đương ngơ ngác, hoặc trốn khuất trong những cánh hoa măng tươi ôm tràn hương vị cuộc sống.
Ngày hôm nay, nắng bóng bẩy và mịn màng lướt nhẹ qua dải kính bám bụi từ những cơn mưa suốt mùa đông năm ngoái. Vệt mưa ngày nào đã khô đét dưới lớp áo thời gian. Chỉ còn những kỷ niệm hoen ố chảy quẹt ngóng trông một vết mắt ai quay đi mà biến mất. Nụ hôn buồn bã, bỏ lại say đắm, cất đôi cánh nhỏ và bay về phía bờ Tây khắc khoải – nơi chốn lạ lùng của những bức thư đến mà chẳng bao giờ có được hồi âm.
Ngày hôm nay, mưa rơi rất vội, ồn ào, chuệnh choạng đôi ba cảm xúc. Những giọt mưa nhảy lanh tách và í ới. Những kỷ niệm thôi thúc bởi khúc ca rầu rĩ, hờ hững bám víu bên hiên. Những vành xe xòe xoẹt mặt đường, vẩy bùn nhép tung tóe, xô đẩy những suy nghĩ thẳm sâu bên trong con người cuộn tròn lai láng. Những mùa cà phê chói chang trên cao nguyên đất đỏ, gió đủ tràn trề để giữ cho giọng nói ai không vội tan mau.
…
~
@Hà Nội, một ngày tháng Tư nửa chừng lơ đãng.