Anh yêu em biết bao nhiêu chứ. Giờ sao không quên được. Nỗi nhớ chôn chặt ngay tim. Mùa thu có là gì khi biết em không còn đấy.
———————-
Tôi đã bỏ quên thói quen viết được vài bận. Như cái cách người ta vẫn hay quên những lời hứa. Phần nhiều là vì hình như tôi đang chôn thây vào một chuỗi tuần hoàn mơ hồ, khép kín, còn gọi là chu kì ngày đêm. Tôi lỡ sa chân vào một cái bánh răng khỉ gió nào đó, khi đang chiêm nghiệm một lời tiên tri đầy khả ái về cái sự đời tôi, và để thất vận thân mình vào những vòng quay kiên định, rối rắm, chất chứa áp bức. Chúng đã khá vất vả trong việc điều chuyển tôi theo những chu trình truyền động phức tạp, nhưng cũng bõ công đấy chứ. Dù gì thì tôi cũng không biết tôi đang ở đâu. Tôi không còn là nhà biên kịch bất khả chiến bại nữa. Tôi đã bị tóm, nguyên bởi trí tò mò nông cạn của một con người.
Nhưng trên hết tất cả, tôi biết là mình bị tóm. Ôi cái sự đời. Nó đã kết thúc. Theo hướng mạch lạc nhất. Và tôi dần quen với những gọng kìm và nỗi tuyệt vọng. Ít ra thì, hiện tại, nếu các bạn cần biết, trong tôi không còn sự hoang mang tột độ pha nhiều sợ hãi như lúc đầu nữa. Vậy nên, mọi người chẳng cần phải tỏ ra lo lắng làm gì, cho tôi, nhân những lúc nhàn rỗi. Còn về phần tôi ấy. Trước kia tôi hưởng tự do trên khắp thế gian. Nay, tôi thấy mình tối thiểu cũng đạt được tự do trong cự ly ba mét. Cũng oách lắm đó chứ. Nghĩa là cái đầu và cái chân tôi vẫn có thể hoạt động theo một cách riêng. Hãy nhìn những âu sầu và lắt léo quanh đây mà xem. Chúng bị vô số cung bậc tầng chảo đàn áp, gây ra sự ủy mị và lệch lạc phương hướng xạ nhiễm trong từng thớ không khí. Khởi nguyên của những dối trá và buồn bã cũng nát vụn dưới từng súc bánh răng kềnh càng to sụ. Chúng gào thét và tắt lịm chỉ đúng một giây đời ngắn ngủi. Chà, không gì có thể trốn tránh hay đánh lừa diễn biến của một bộ phim viễn tưỡng khi nó đang trình chiếu. Tôi đành ngậm bồ hòn qua ngày. Chờ đón một cơ hội. Một lỗi sai chính tả mảy may nào đó có thể tồn tại sẵn. Nếu biết bấu víu, tôi sẽ xé toang cỗ máy ngờ ngệch này chỉ bằng vài cái gạch sột soạt kèm lời phê bỏ sin sít sát lề. Hãy cứ là hi vọng.
Thế giới hôm nay đang quay theo quỹ đạo khác. Tôi đắp tư lự lên một dải mây, thảnh thơi vuốt ve bầu trời bằng những suy nghĩ mong manh mỏng mảnh, rồi lại xốn xang nhớ về con sóng và vách đá. Một bông hoa trắng khẽ nở; liền theo là cả điệp khúc mưa ào xuống như thác đổ. Tôi đã nhớ em khi cô đơn nhất giữa muôn trùng thiên nhiên bữa ấy, khi đội ba lô và đứng chắn cho bông hoa khỏi sự đe dọa đến từ những hòn mưa to oạch chực như muốn phá vỡ cả đoạn đèo. Nhưng giờ thì nỗi nhớ ấy tĩnh lặng như một cơn mưa rào nhẹ. Và tôi bỗng thấy không cần thiết phải che chở cho bốn cánh hoa mỏng mảnh điểm hồng lấm tấm ấy nữa. Tôi xoay người sang một bên, cùng với bông hoa, cả hai lẳng lặng ngắm nhìn hoàng hôn rơi khỏi vòm trời, bỏ lại biển cả tần ngần dâng nỗi khao khát. Tôi không biết đằng xa tít tắp kia có phải hải âu không. Nhưng nhìn hòn đảo mà bầy chim với những đôi cánh trắng phớ đó đang quần tụ, trong sắc tím thẫm say đắm tuyệt vời này, dưới tiếng rít gào của gió, như đang nhảy múa, hết từ những bài van-xơ rộn rã, đến những điệu tăng-gô mạnh mẽ, những đuôi váy sóng trồi hụt mượt mà luyến láy bám lấy từng nhịp cuồng si bất tận, trông thật là kỳ vỹ đến độ bức bách làm sao. Tôi quay đầu sang phải những mong một sự tán đồng trong tâm tưởng; nhưng, ôi thôi, bông hoa lạ thường vừa lộng lẫy kề bên kia đã biến mất không dấu vết. Cơn mưa xối xả ngồn ngộn bao nỗi ghen tuông muôn cớ vẫn đều tay quét hết sạch mọi thứ, tất tần tật rêu và cỏ lác. Nó vốn không định tha thứ cho bất cứ thứ gì tươi tắn ở xung quanh tôi. Ấy vậy mà tôi cứ nghĩ nó chỉ là một cơn mưa rào nhẹ vô hại. Tôi ho và bị sặc nước. Tôi thoáng hoảng hốt chừng mấy giây. Mặt đất trắng xóa bọt. Chẳng thể tìm nổi một hòn đá cuội nữa là. Mọi thứ đều chìm nghỉm, vuột mất bóng mình trên mặt nước. Hai ngày sau, tôi lăn vào ốm khi vẫn lang thang ở xóm Rúi. Là hai ngày duy nhất và đầu tiên tôi phải tự hỏi bản thân mình rằng em đang ở đâu. Cảm giác may thay không đánh lừa tôi. Đây không phải kịch bản vốn dĩ được ươm mầm từ vài tháng trước. Nó mùi mẫn quá. Đây là cái sự đời. Cái sự đời chỉ trong chốc lát.
Phố vắng. Con phố âm thầm trải lòng suốt mấy hàng cây..
Hà Nội. Hà Nội treo mình lẳng lơ suốt mấy hôm nay giữa trời mưa tầm tã. Cả thành phố khêu gợi và trần truồng đang thèm khát những giọt buồn hoa lệ biết lóe sáng óng ánh khẽ vô tình rơi sượt qua làn da tươi mát vừa mới chớm chuyển sắc thu. Thế là đã sang tháng Chín. Kỉ niệm hay ký ức. Có một khoảng không gian bao la giữa hai bờ của một dòng sông, thứ người ta có thể gói gọn lại, trong vài tích tắc; người nào thật xa xỉ, sẽ thắt lên đó nhiều đoạn dây rối; đa số hơn, chỉ đơn giản gói ghém cầm chừng, rồi quăng quật đâu đó. Có một thứ khác. Ở giữa biển khơi. Hơn nữa còn là ở chốn sâu thẳm trong lòng đại dương. Là một chiếc mỏ neo. Hình như là của một con tàu đắm.
Hà Nội vẫn quay tròn như chong chóng mỗi sáng tôi dậy. Mộng mơ của một ngày thường bắt nhịp bằng cái tên đầu tiên tôi gọi thầm trong ý nghĩ. Và chờ cho đến khi mặt trời lặn cũng trong ngày hôm đấy, tôi gọi một cái tên khác nữa. Rù quến trước-sau, sớm-muộn để tạo nên cái vòng chu kỳ điềm đạm và đơn điệu của cuộc sống.
Mà tôi đã nói hết chưa nhỉ, cái sự đời ấy?