Đi đến một nơi nào đó, cũng nghĩa là sẽ xa rời một nơi nào đó

 

Trở về Hà Nội. Không giống như những lần trước đây nữa. Lần này, tôi không có lấy một chút cảm xúc. Tôi không còn cảm thấy yêu Hà Nội. Không còn cảm thấy yêu thành phố quê nhà. Mọi mối thương tình dù sao vẫn còn đó. Nhưng những sợi tơ vương chẳng còn mảy may rung động xao xuyến khi được kết nối lại. Tôi chẳng còn ngửi thấy mùi vị thân thuộc gắn bó con người tôi với mảnh đất này. Khi trở về Hà Nội. Tâm trạng tôi trở nên khác lạ. Đó là tâm trạng của một người Hà Nội, bỗng coi Hà Nội chỉ là một điểm dừng chân trên chuyến hành trình dài vẫn đang tiếp tục. Đó là tâm trạng của một con người nhỏ bé vốn biết rằng, việc đi đến một nơi nào đó, cũng nghĩa là sẽ vô cùng luyến tiếc khi xa rời một nơi nào đó, nhưng lại không đừng được những suy nghĩ về ngày mai, khi tỉnh dậy từ lúc sáu giờ sáng, mình sẽ khởi hành đến thành phố tiếp theo ở đâu, theo lối nào, sẽ phải đi hết bao nhiêu cây số. Đó là tâm trạng của một kẻ đã quên khuấy mất vẻ đẹp nguyên sơ của mùa thu Hà Nội qua bao năm tháng. Của một kẻ rồi sẽ bỏ lại và sớm quên đi dáng hình em trong trí nhớ. Em có biết không? Em biết đấy.

 

Nếu có lúc nào đó anh nhớ Hà Nội và em nhất trên suốt chặng đường đã đi qua, thì đó chính là khoảng thời gian ngồi một mình bên biển Vũng Tàu, giữa hàng dừa cao vợi, ngày cũng như đêm cố với mình tới ngọn nguồn của những cơn gió biển ngoài xa. Chẳng có ai ở cạnh. Chỉ nghe ở dưới kia, khi vạt chiều vừa buông, biển khơi ào ạt tấp những con sóng vỗ lên bờ kè, đưa đi đẩy lại nỗi day dứt mà bất cứ sinh vật nào sống trên đất liền này cũng muốn trở về bên cạnh để tìm cách xoa dịu, an yên lòng dạ của nó, nhưng cuối cùng lại chẳng có thứ gì vừa vặn khỏa lấp, mà khiến nó nguôi ngoai được cả. Mặt trời thôi lấp lánh ánh trắng lên mặt nước. Những con tàu vẫn ngậm chặt mớ mỏ neo ngoắc sâu vào đáy biển cho khỏi bị cuốn đi xa, nếu như chúng có lỡ mộng mị chu du trên chuyến hành trình viễn tưởng nào đó trong giấc ngủ ngày. Anh ngắm hoàng hôn và những dãy dài bọt sóng, dường như tỏ tường được mọi sự cô đơn của loài người trong thoáng chốc, nhưng giây phút đó qua đi rất nhanh, tựa hồ bị cướp mất. Anh rồi trở về với những ô nhịp thinh lặng mở đầu những bản nhạc buồn bã. Muộn phiền quẩn quanh khi nhìn hình bóng mọi người ngang dọc trên đường. Anh đã mong rằng mình chẳng có phương cách nào để quay lại Hà Nội nữa, giữa cái lúc nhớ em đến vậy. Rốt cuộc, anh đã muốn theo đuổi điều gì khi đọc xong lời em nhắn gửi. Để đi đến một nơi nào đó, phải chăng cũng là cần dũng cảm để xa rời một nơi nào đó. Anh có biết không? Anh thật lòng biết chứ.