CSTD

 

Cuộc sống đang dần thay đổi. Những cái cây bị đốn chết. Những con cá bị ngộ độc chết. Người này lên làm thủ tướng. Người kia thôi làm tổng thống. Có những khoảng thời gian chẳng buồn làm gì. Có những lúc lấy công việc làm thú vui qua ngày. Một khi còn chưa chết. Chúng ta phải trải qua những ngày tháng hiếm hoi được sống. Được hít thở và thấy ánh mặt trời từ trên cao rọi xuống khi bình minh thức giấc, được thấy bóng tối phủ lên khắp mọi nẻo đường lúc hoàng hôn buông, được thấy thành phố sáng ánh điện trong đêm, được nghe người ta nói. Được nghe ai đó hát, được bày tỏ tấm lòng yêu thương đối với cái xã hội này và được cả xã hội mà ta hẵng còn mù mờ chuyện nhân tình thế thái ngoài kia mến mộ lại.

Chúng ta có còn là loài người không? Còn là một bầy thú quần cư trong thế giới tự nhiên rộng lớn này nữa không? Khi chúng ta ngày càng biến đổi. Chúng ta dần biến đổi cuộc sống của tự nhiên thành cuộc sống của loài người, rồi rốt cuộc biến nó thành cuộc sống của cá nhân riêng mỗi con người. Chúng ta chia cắt đất đai trên các châu lục bởi các đường biên giới quốc gia và hưởng thụ cả sự thái bình lẫn những cuộc chiến trường kỳ dai dẳng để giành giật từng mảnh đất liền trong đó. Một khi còn chưa chết. Chúng ta sẽ xây những ngôi nhà, sẽ đi trên những con đường, sẽ đắp những đập thủy điện, sẽ khai phá những mạng lưới đô thị, sẽ sáng chế ra đủ mọi thứ phục vụ cho cuộc đời mình. Ở bất cứ đâu. Chúng ta luôn có tham vọng biến đổi. Dù là những con sóng ngoài đại dương cũng không thể cản. Một khi còn chưa chết. Chúng ta luôn muốn đặt chân đến bất cứ đâu chúng ta còn chưa tới được. Dù là một mẩu đất nhỏ chỉ bằng cái mũi giày giữa biển cả trùng khơi. Tất cả đều là vì những lợi ích không thể chối từ đối với mỗi chúng ta trong quãng thời gian hiếm hoi được sống.

Những ngày này, tôi vui thú với công việc mới, dù còn lâu nữa tôi mới nhận được tiền lương cho hai tháng làm việc đầu tiên. Tôi vui thú được cũng phải. Vì tôi chẳng phải lo gì. Cuộc sống của một thanh niên Hà Nội sớm chẳng vừa, trưa chẳng vội, thảnh thơi, không vất vả, nó là thế. Tôi là một mảnh nhỏ trong cái tàn dư của một thế hệ khổ sở ở thủ đô. Vì vậy, tôi khổ chẳng được mà sướng cũng chẳng xong. Lưỡng lự giữa hai thái cực, cuối cùng tôi chọn cách biến đổi. Một khi còn chưa chết. Tôi sẽ chọn vui thú với thứ này, thứ kia. Tôi chọn cách giết thời gian còn sống của mình và vui thú với những phương thức mình tạo ra để phục vụ cho điều đó. Tôi chơi đùa với những khoảnh khắc hiếm hoi còn được tồn tại, lúc này, lúc kia, lúc thì ngắn, lúc thì dài. L đã sớm nhận ra được điều đó. L từng bảo tôi là một thứ gì đó dù rất thực nhưng lại phảng phất, chẳng thể nào nắm bắt dù có nhìn tỏ hình dáng. Một thứ trông là thế lại chẳng phải thế. Một mảnh đất chẳng có biên giới, nhưng cũng chẳng tồn tại bất cứ một cái gì khác nữa nếu đứng nhìn từ đây. Người ta chẳng muốn chia nhau sống trên một mảnh đất như vậy. Còn nếu đứng từ đây mà nhìn, anh sẽ là vực thẳm. Liệu có ai còn muốn tới?

Những ngày này, L cũng đang dần biến đổi. Tôi chỉ là không biết tham vọng của em tới đâu, khi mà chúng tôi cứ ở xa nhau mãi vậy.

 

2 thoughts on “CSTD

  1. mình đã lâu không viết gì, cứ như bị dìm đi dìm cho chết đi hoặc sống trong câm lặng, hôm nay spark joy a little bit tính vào wp viết một tí thì đọc thấy bài này của bạn. mình cảm thấy rất dễ chịu và muốn viết nhiều hơn. mình viết liền luôn đây, chào bạn!

    Liked by 2 people

Leave a reply to mumuontheroad Cancel reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.