Ngày tận thế 2 (Hay là “Những câu chuyện không bao giờ dứt”)

Tản mạn mùa thu – Tập viết. Viết cho thời gian trôi…

 

Hôm nay gặp lại em. Vẫn tinh nghịch và bướng bỉnh. Luôn đòi hỏi thiệt hơn, không dễ gì chịu chấp nhận số phận. Em vẫn luôn miệng nhắc về cái ngày tận thế chẳng bao giờ đến của tôi. Vẫn quan tâm đến tôi như là một bà chị đầy âu lo chứ chẳng phải một đứa em thơ đang cần người khác, như là tôi chẳng hạn, chăm sóc. Em vẫn có cái vô tư trong những ngày tháng tươi đẹp của cuộc đời; tôi thì vẫn dí dỏm và hài hước như em đã từng nhận xét rất lâu trước đó, khi em và tôi mới bắt đầu làm quen và qua những buổi đầu trò chuyện; và cũng theo cái nhịp thời gian rất lâu đó, tôi nhận thấy mình già hơn. Thực ra lúc đầu tôi định dùng từ “già dặn”, nhưng có lẽ “già dặn” chỉ đủ để nói lên mức độ trưởng thành của tuổi đời mà thôi; thế là tôi đành chịu chung mình với những hom hem, nhăn nheo, xơ xác của người dãi dầu qua nhiều chục năm tháng, người mà tuổi trẻ chỉ còn trong ý nghĩ thoáng qua những khi cảm thấy cô đơn, những khi thơ thẩn trên con đường hiu quạnh trước cửa nhà. Và thế là tôi chẳng còn mảy may để ý đến vấn đề bao lâu nữa là trái đất diệt vong, bao lâu nữa loài người sẽ trở thành một sinh vật huyễn hoặc, sự sống sẽ đi về đâu; hiện giờ tôi rút gọn, cắt tỉa từng ly từng tý sự quan tâm của mình để chúng chỉ đếm được ngang với số đốt ngón tay trên một bàn tay; và để diễn tả tất cả sự quan tâm của mình ngay lúc này, tôi sẽ nói rằng thì là tôi đang đăm chiêu suy nghĩ về em, cùng với đó là những câu chuyện, theo tôi cảm nhận, là sẽ không bao giờ dứt.

Tháng Tám mùa thu, sang tháng Chín thì vẫn là thu, cũng giống như hàng vạn những thay đổi từ lúc một loại trái cây nào đó mới bắt đầu chín cho đến lúc chín hẳn mà rụng xuống, mùa thu qua một tháng đã vàng hơn rất nhiều, đã thơm hơn rất nhiều. Ngon mắt, ngon miệng, ngon mũi, nói chung là cũng ngon lắm rồi đi, tuy rằng chưa đủ độ, để mà hợp khẩu vị của nhiều người. Và cuộc sống thì vẫn còn nhiều những người biếng ăn, hay nhiều cả những người không muốn ăn nữa, đó là còn chưa kể đến những người thích bày tủ kính hơn là cho vào miệng để thưởng thức mọi sự ngọt ngào mà cuộc sống đem lại. Phải, cuộc sống là đa dạng, đầy những éo le, biết bao nhiêu hoàn cảnh. Thời tiết sinh ra cuộc sống để rồi cuộc sống cũng nảy sinh được thời tiết. Những câu chuyện cứ miên man theo con phố và ánh nắng chiều, đôi khi dàn trải qua cả dãy đèn cao áp buổi tối. Mỗi con người, mỗi ca bệnh kinh niên, tất cả đều cư ngụ ngay dưới một bầu trời đầy sao; mỗi con người, mỗi vết thương riêng lẻ, tất cả đều cư ngụ bên cạnh bầu trời đầy sao. Và khi bầu trời đầy sao, tôi luôn ước mình có thể thay đổi được thế giới, ít nhất là có thể thay đổi được cái thế giới nhỏ bé luôn hiện diện quanh tôi cái đã; rồi những khi bầu trời đầy sao tiếp, tôi sẽ lại ước mơ nữa. Vả chăng nếu chẳng khi nào bầu trời đầy sao tiếp, tôi sẽ cố nhận ra điều đó thật sớm, thật sớm, và sẽ đi tìm những khung cảnh thơ mộng khác cho những ước vọng nhỏ nhoi của mình. Và, có lẽ do quá mải mong ngóng một phép mầu phủ sáng trời đêm, tôi đã không còn để mắt đến những gì người ta bày biện trước mỗi cửa hàng, những bóng đèn rực rỡ màu sắc, những hoa giăng và những tấm pa-nô lóa màu, những biểu ngữ đủ lời lẽ khoa trương, thúc giục và cũng không thừa phần thiếu thực tế. Và, giữa những náo động mang tính xã hội đang phát triển của một đất nước cũng đang phát triển, tôi thu gém đồ đạc của mình, tôi gọi chúng là hành lý của tuổi hai mươi hai của tôi, tuy rằng thật sự thì tôi chưa đến cái tuổi đấy theo cách tính thông thường nhất. Tôi chờ một chuyến tàu, một chuyến xe khách, tôi hoàn toàn có thể tự cuốc bộ qua những miền đất, dù không thể bơi qua những con sông. Tôi chờ một quán ăn lên ánh điện, một tiếng người bán bánh mỳ rong rao đêm, tôi có thể nhịn ăn thoải mái trong một tuần, dù chẳng dễ gì nhịn khát qua một đêm. Nhưng những điều đó nào có nghĩa gì khi tôi đang bỏ mặc thời gian trôi… để nghĩ về em.

Vì khi nghĩ về em, tôi chẳng còn nghĩ, hay đơn giản là mở mắt để thấy, một điều gì khác. Tưởng tượng ra giọng nói của em, tưởng tượng ra nét mặt bí xị của em khi tôi thú nhận toàn bộ sự thật của cuộc đời, những điều mà tôi dối trá; tôi sẽ không thèm che dấu cái bản chất hào nhoáng xanh màu ngọc bích của ngày tận thế, và sẽ kể cho kì hết từ đầu tới cuối về những câu chuyện thật sự đã xảy ra, sẽ còn tiếp diễn và chưa bao giờ có kết thúc…

 

Một chút chia sẻ: Post này lấy cảm xúc tiếp từ Ngày tận thế (1). Tuy đã thực sự chẳng còn liên quan gì đến phiên bản trước nữa. Mở đầu cho một thời kỳ tập viết và luyện viết..

 

One thought on “Ngày tận thế 2 (Hay là “Những câu chuyện không bao giờ dứt”)

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.